Đời trai như cánh chim phiêu bạt ,thả hồn cho gió cuốn theo. Trai Giao Thông sợ chi sương gió-Chỉ sợ đời không đủ gió sương!
Thứ Tư, 26 tháng 12, 2012
Viết cho giảng đường tự học KTX mùa thi..
6h am, chuông điện thoại reng reng là vùng dậy, nhìn quanh giường xem có cuốn sách, cuốn vở nào không thì nhặt vội, chạy thật nhanh lên giảng đường tự học, cố mà tranh lấy 1 chỗ, tranh được từ sáng là có quyền ngồi đó học cả ngày mà ko ai dám ngồi vào chỗ đó. Để xong sách vở ở đó, lững thững bước về phòng ngủ tiếp, mơ nốt giấc mơ còn dang dở lúc rạng đông. Nhiều khi chạy được lên đến giảng đường rồi mà buồn ngủ không thể quay về được thì đánh một giấc ngay trên đó khỏi mất công về.
Ngày xưa giảng đường rộng lắm, cả khu A5 có 1 giảng đường to ôm theo 3 cái giảng đường con nhỏ nhỏ, cái thời đó chỉ K49, 50 mới biết. Nó lên giảng đường như một thói quen, không chỉ riêng mùa thi mà cả mùa vừa chơi vừa học.Ngày đó không phải tranh chỗ như bây giờ, cứ lên là có. Nhiều khi buồn buồn là lên ngồi ngắm gái trường mình, gái ngoại thường và gái Luật sang học ké. Áp mặt xuống bàn nhìn xa xăm ngắm gái, nhiều khi ngủ quên lúc nào không biết, kẻng kí túc kêu, thằng bạn thân lay dậy về phòng.
Có lần mùa thi, ăn cơm xong, mệt uể oải, ngại lên giảng đường ngồi nhà tụng kinh niệm phật,nhưng ồn ào quá, lê xác lên giảng đường hi vọng học thêm vài câu nữa. Giảng đường rộng thênh thang, đang ngáp ngắn ngáp dài thì có 1 em trắng xinh, áo cổ rộng, quần ngắn quá đầu gối đến xin ngồi cùng, thế là ngẩn ngơ cả buổi. Cả tối chỉ mỗi liếc trộm em và nghĩ xem em học trường nào mà hay thế.Từ đó hôm nào lên giảng đường cũng cố tranh cái bàn đó nhưng mãi chả thấy em ấy đâu nữa, nghĩ lại tựa như 1 giấc mơ.
Giờ đây giảng đường khác xưa nhiều quá, lên giảng đường không còn là hứng thú hay thói quen.Nó bắt buộc phải lên vì ở nhà ồn quá. Giảng đường giờ rác nhiều hơn bàn học, giờ ra chơi của sinh viên mới ồn ào như chợ vỡ, thế mà không nhanh là hết chỗ. Ngồi buồn nhớ về giảng đường của ngày xưa, ngày học mà chán quá thì sang giảng đường điện tử mà tên thân quen là giảng đường rẽ trái. Ngồi bên rẽ phải mà tiếng ngựa dò bị chém, tiếng " ái ô" văng vẳng bên tai.
Còn nhớ nhiều thứ và nhớ cả người đặc biệt trên giảng đường mà thích lắm nhưng chả dám làm quen,chỉ hôm nào cũng lên vừa học vừa nhìn lén..nhưng đã xa rồi...
..đi ngủ..hẹn đồng hồ..mai còn lên giảng đường tranh chỗ...
Được viết bởi Ken
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét