Những cảm xúc rất thật
Mưa mùa lạnh này làm con người ta thấy thỏa mái hơn rất nhiều đấy.
Những trận mưa ấy làm cho em ko muốn đến trường, nằm trong phòng nghe tiếng mưa cứ rền rĩ thì lúc ấy cái nỗi nhớ nhà mới bùng lên cháy bỏng. Nó làm cho kí ức hiện về bao nhiêu hình ảnh quen thuộc, bao nhiêu con người thân thương.
Nhớ cái ngày cấp 3 mưa vẫn phải mặc áo mưa đi học, đến lớp mấy đứa ướt hết chỗ này đến chỗ khác thi nhau phơi áo mưa, phơi áo khoác ... vui và hồn nhiên. Giờ tan học về trớ trêu thay, lúc sáng quang đãng, tối qua dự ko mưa mà mây cứ đen kịt trời, mưa to thế nhỉ? Nhưng chả sao, lưỡng lự 1 chút nhưng cho dù chả mang áo mưa dù mẹ đã dặn đi dặn lại hồi sáng, cả lũ lao ra, ùa vào làn mưa lạnh toát. Về tới nhà, mẹ liền lấy quần áo cho đi tắm và thay ngay sợ đứa con bé bỏng ốm, kèm theo đó là những câu trách móc quan tâm ...
Giờ đây thì khác hẳn, đi học cũng được , nghỉ học cũng được mà. Ở cùng phòng có ai giục mình đi học như bố mẹ đâu, quan trọng hơn nữa là ở trường kia có còn những thứ kích thích mình hứng thú đến như hồi cấp 3??? Những đứa bạn mới thân chỉ là hỏi nhau những câu xã giao, quan tâm quá hời hợt so với những đứa nối khố 18 năm trời ở quê...
Cứ thế đó, cảm giác cô đơn lạc lõng giữa cái thành thị sầm uất bậc nhất này ngày càng lớn. Từng cơn mưa ngày này qua ngày khác cứ làm cái cảm giác nhớ nhà, nhớ thời học sinh mới trước đây có vài ba tháng sao giờ xa vời quá, bởi ta biết ta chẳng thể nào quay trở lại nữa rồi.
Trời âm u quá, trời đang khóc thì phải. Bước ra, mở cảnh , đứng ngoài hiên nhìn màn mưa trắng đục . Căn nhà này thấp quá, chả thể nào phóng tầm nhìn ra xa để xem những chỗ khác như thế nào. Nhưng ta biết chứ, ta biết là tất cả mọi nơi quanh đây đều vậy cả.
Và ra, chợt nhận ra sao đứng ở hiên mà đôi gò mà lại ướt. Ngửa mặt lên nhìn, chả có cái lỗ thủng nào cả nhỉ!!! Ôi, nước mắt, nước mắt rơi thật rồi. Nghẹn ngào, đắng mũi. Dựa người vào thành cửa, 2 hàm răng cứ lập bập với nhau, miệng thốt lên khe khẽ: "Bố mẹ ơi, con nhớ nhà lắm". Ựớc gì ngày mai là chủ nhật để giờ nhảy xe bus về quê ngay. Nhưng không phải, mai lại học Đại Số Tuyến Tính và Triết 1 mất rồi
Đôi ba lần như thế, và chắc hẳn đa số mọi người đều trải qua như thế.
Rồi ta trưởng thành hơn, làm quen với môi trường mới tốt hơn, và ta dần kìm nén, giữ được cái nỗi nhớ nhà ấy trong lòng mình tốt hơn...
Giờ đây những hạt mưa ấy chả thể làm ướt đôi mi ta như ngày nào. Ta nhận thấy mọi người luôn ở bên ta rồi, họ luôn kì vọng ở ta, và ta phải đáp lại cái kì vọng lớn lao ấy hết sức có thể.
Và như thế là ta cố gắng học, cũng cố gắng chơi - chơi lành manh, chơi điều độ và chơi bổ ích.
Xin chào những cơn mưa năm nhất, ta sẽ gặp lại ngươi hằng năm nhưng mỗi năm ta sẽ cho ngươi thấy 1 con người khác hơn, chững chạc hơn và thành công hơn...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét