Mình thậm chí còn chẳng biết đang buồn vì điều gì, chỉ thấy dấy lên một sự buồn chán, nản, không muốn chìm vào những giấc ngủ nhàm chán, cũng không có động lực để học hỏi trong khi mọi người ngoài kia đang tranh thủ từng phút từng ngày để trau dồi, để tìm tòi! Rốt cuộc là mình đang làm gì, muốn gì, bản thân cũng chẳng thể trả lời? Thất vọng về bản thân.
Nỗi thật bại lớn nhất của con người không phải là sự thất bại hết lần này đến lần khác bởi nhẽ ít ra trong con người ta vẫn còn có sự hy vọng, quyết tâm. Mà thất bại lớn nhất đó là sự hèn nhát, sợ hãi thất bại khi bản thân chưa chịu cố gắng, chưa bắt tay vào làm!
Ánh nắng mà bầu trời ban tặng cho vạn vật nhiều lắm,có ở khắp mọi nơi, đó sẽ là những cơ hội mà nếu ai cố gắng và tự tin đối mặt sẽ biến chúng thành những giọt long lanh soi sáng đường đi và sưởi ấm cho chính họ; còn có những kẻ tự ti, luôn trốn tránh ánh nắng, sợ chúng sẽ thiêu đốt tất cả những gì trước mắt thì cuối cùng cũng chỉ nhận lại đống tro tàn sợ hãi và thất bại để rồi cùng chìm ngập dần vào bóng tối, vào màn đêm đen của sự trốn tránh hèn nhát!
Đến khi nào, bản thân mới dám đứng ra trước ánh nắng, đón lấy chúng, cảm nhận sự bỏng rát của đam mê, để có thể cháy hết mình với con đường mình đã chọn?
Đứng ở giao lộ nối hiện tại với tương lai, những quyết định quan trọng cứ luôn đè nặng lên trong đầu, đôi lúc nó làm ta thấy choáng váng, sợ hãi, lo lắng, lối nào mới là con đường thực sự cho mình hay chợt nhận ra bấy lâu nay, ta cứ nhắm mắt để bàn chân vô thức bước đi, để đến khi ngoảnh đầu nhìn lại, đã thấy lạc quá xa?
Chơi vơi quá!